Hôm nọ đọc bài về khái niệm lùng bùng lỗ tai “kinh tế thị trường định hướng XHCN”, thấy có câu trích dẫn Bộ trưởng Kế hoạch và Đầu tư Bùi Quang Vinh nói: “Chúng ta cứ nghiên cứu mô hình đó, mà mãi có tìm ra đâu. Làm gì có cái thứ đó mà tìm”. Hết ông trưởng tới ông phó ca cẩm “Tôi cứ suy nghĩ mãi một điều, nếu chúng ta đi mà không rõ đi đâu, bằng cách nào, bao giờ đến… thì không bao giờ chúng ta đi nhanh và bền vững được”.
Chợt nhớ hồi xưa nghe bạn kể một giai thoại trong làng văn. Chuyện rằng có nhà văn nọ viết một truyện ngắn đăng trên tạp chí tên tuổi. Đại ý là: “Trên bãi biển có một ông lão cứ đi thụt lùi ra phía biển, vừa đi vừa dán mắt xuống cát như tìm cái gì đó. Thiên hạ tò mò đi theo hỏi ‘Lão tìm gì vậy?’ Lão ậm ừ ‘Tìm cái này, tìm cái này.’ Tò mò quá thiên hạ đi theo, lúc đầu chỉ một vài người, rồi một nhóm, rồi cả đám đông túm tụm đi theo ông lão. Đến lúc cả đám cùng với ông lão đi thụt lùi xuống nước cũng chẳng hay.”
Không nhớ truyện kết thúc ra sao, có chết đuối cả lũ không. Chỉ nhớ bạn bảo rằng vì truyện ngắn này, nhà văn nọ bị tuyên giáo gõ đầu, treo bút luôn, chẳng được viết lách gì nữa.
Tái bút: Sau khi để status này trên Facebook, được mấy bạn chỉ cho biết đó là truyện ngắn “Linh nghiệm” của Trần Huy Quang đăng trên Văn nghệ hồi thập niên 1990.