“Không muốn chết thành ma Tàu”

Nhà văn Ý Antonio Scurati cho rằng sự bùng nổ đầu tư của Trung Quốc ở Châu Âu và ảnh hưởng của chủ nghĩa tư bản kiểu Trung Quốc đối với nền kinh tế Châu Âu là mối đe dọa cho tự do và chủ quyền của người Châu Âu và cho mô hình xã hội và văn hóa của họ.

Hình: Ruben L. Oppenheimer

Antonio Scurati

Chẳng biết bạn nghĩ sao, chứ tôi thì tôi không muốn chết thành ma Tàu.  Nhưng cứ tình hình như thế này, rất có thể tôi sẽ đành phải vậy.

Hồi giữa tháng Chín, ngay đúng lúc Nam Âu đang dạt tới bờ thảm họa, trong Đại hội Thường niên của Diễn đàn Kinh tế Thế giới, mà kể từ năm 2007 được tổ chức (có trùng hợp ngẫu nhiên chăng?) ở Trung Quốc, và năm nay có tên “Những Nhà Quán Quân Mới 2011”, thủ tướng Ôn Gia Bảo công bố rằng đất nước ông sẽ đầu tư ngày càng nhiều hơn nữa vào “cựu” lục địa.

Người Trung Quốc sẽ cứu hay xâm lăng chúng ta? 

Với kiểu sắp xếp thời gian trùng khớp đến mức đáng sợ, trong những ngày trước đó người ta đã nghe một số tiếng nói cương quyết cho hay Trung Quốc có ý định đầu tư ồ ạt vào Công trái Ý, như được chứng thực bởi chuyến công cán tới Rome của tổng giám đốc Tập đoàn Đầu tư Trung quốc, một trong những quỹ đầu tư giàu có nhất thế giới.  Ông đến để bàn việc thường xuyên mua cổ phần trong những ngành có ý nghĩa chiến lược đối với nền kinh tế quốc dân của chúng ta.  Kể từ đó, không một ngày nào trôi qua mà chúng ta không tự hỏi liệu người Trung Quốc sẽ đến cứu chúng ta hay xâm lăng chúng ta.  

Trong trường hợp của chính tôi, câu hỏi này lại càng đáng lo hơn, bởi vì, không biết trời xui đất khiến thế nào, cuốn tiểu thuyết mới nhất của tôi La seconda mezzanotte (Nửa đêm thứ nhì) tình cờ phát hành vào hôm 14/9, đúng ngay cái ngày báo chí loan tin về những lời phát biểu của Ôn Gia Bảo.

Trong cuốn sách đó, tôi tưởng tượng rằng vào năm 2092, Ý sẽ thành nước chư hầu của Trung Quốc sau khi đã nhượng toàn bộ món nợ nước ngoài của mình, và rằng Venice, sau một trận lụt khủng khiếp, đã bị một công ty xuyên quốc gia có trụ sở ở Bắc Kinh mua.  Bị chỉnh đốn lại bằng luật lệ của Khu Tự trị Chính trị, số phận mới của thành phố này sẽ là trở thành một công viên vui chơi theo chủ đề dành cho lối sống xa hoa và những thói hư tật xấu lan tràn của giới nhà giàu mới từ Phương Đông.

Đụng độ các nền văn minh giữa Châu Âu và Trung Quốc 

Ngoài những thảm họa văn chương, dường như đã rõ là sự xuất hiện của chủ quyền chính trị và tài chính của Trung Quốc sẽ đẩy nhanh sự suy tàn của nền văn minh Châu Âu như chúng ta xưa nay vẫn biết, mơ mộng và yêu quý (cho dù chỉ trong những ảo tưởng lãng mạn của chúng ta).  Tôi lo sợ rằng đây là mối đe dọa nghiêm trọng cho những nền tảng văn hóa của nền văn minh Tây Âu hiện đại bao gồm: chủ quyền chính trị của người dân; tự do tư duy và tự do ngôn luận; lao động và quyền công dân; quyền tự quyết cá nhân; tinh thần đoàn kết với người khác trong xã hội; giá trị cá nhân; an toàn thực phẩm và ý thức tôn trọng tính thiêng liêng của sự sống.

Phải, tôi sợ tất cả những điều này không chỉ vì trong đầu tôi vẫn còn hình ảnh anh thanh niên ở Quảng trường Thiên An Môn trong tay chỉ có hai túi đồ ăn nhưng đối đầu với một chiếc xe tăng (đừng quên rằng anh ta cũng là người Trung Quốc), hay bởi vì tôi tiên liệu một cuộc xung đột của các nền văn minh giữa Châu Âu và Trung Quốc, mà còn vì tôi kinh hãi trước con sóng cuốn phăng tất cả của chủ nghĩa tư bản tài chính với trụ cột là những quỹ đầu tư nhà nước của Trung Quốc và kinh sợ việc sử dụng chủ nghĩa tư bản nhằm tạo vốn liếng cho giới lao động và kinh doanh nhưng kết cuộc lại chôn vùi cả hai.

Nếu trong tương lai gần chính trị không thể đi ngược lại những bước đi trên con đường dẫn từ chủ quyền đến cảnh tục tằn thô bỉ, quả thực có nguy cơ, trong một tương lai không xa, sẽ nổ ra xung đột lớn giữa những lợi ích đầu cơ của những thực thể tài chính phi nhà nước – dù đó là Trung Quốc, Mỹ, hay nội địa cũng không quan trọng – và các nhu cầu, những khát vọng và ao ước chính đáng của mỗi chúng ta.  

GÓC NHÌN TỪ TRUNG QUỐC

Giống như Sparta, rốt cuộc Ý sẽ thành một công viên vui chơi theo chủ đề

Những nỗi lo sợ mà Antonio Scurati bày tỏ trong một cuốn tiểu thuyết của ông dường như đã được nghe đến ở Trung Quốc.  Ở các nước nam Âu nợ ngập đầu, trang mạng Asia Times ở Hong Kong viết, “Khi con cháu của những người trước đây làm chủ Địa Trung Hải héo tàn trong tuổi già, hàng hàng lớp lớp du khách Châu Á sẽ giúp họ tiếp tục kiếm cơm.  Đó là mô hình Sparta”. Asia Times so sánh thành phố Hy Lạp, “Sparta là thế lực thế giới đầu tiên sụp đổ trước sự tự sát về dân số, và cũng là thế lực cũ đầu tiên tiếp tục tồn tại dưới dạng một công viên vui chơi theo chủ đề”, với nước Ý.  “Những người Sparta cuối cùng sót lại chải dầu mượt tóc, diện những chiếc áo choàng đỏ, thổi sáo và dàn quân tập trận trước những du khách La Mã trố mắt nhìn, họ tiếp tục như thế cho đến cuối thế kỷ thứ 2 sau Công nguyên.  Asia Times viết tiếp: “Nếu các du khách Ý giữ cho Sparta tồn tại nửa thiên niên kỷ sau khi mô hình chính trị của nó đã hết hạn sử dụng, du khách Trung Quốc rất có thể duy trì nước Ý trong chừng một hay hai thế kỷ.  Bốn mươi ba triệu du khách đến thăm vào năm 2009, mỗi người tiêu xài khoảng 1.000 đô-la Mỹ.  Khoảng 15 triệu khách đến Hy Lạp.”.  Asia Times cũng tiên đoán rằng “Nếu suôn sẻ, người Châu Á có thể tăng gấp đôi con số đó trong vài năm, giúp Ý trang trải được món nợ 2,2 ngàn tỉ đô-la Mỹ của họ.  Nhưng có cái bẫy ở đây: Trung Quốc sẽ phải sở hữu phần nhiều quốc gia này.”

 
Antonio Scurati, sinh năm 1969, là nhà văn và nhà ngôn ngữ học người Ý.  Chuyên về nghiên cứu ngôn ngữ, ông dạy và nghiên cứu tại Đại học Bergamo và Đại học IULM ở Milan.  Ông thường xuyên viết bài cho La Stampa.
 

Bản gốc tiếng Ý đăng trên La Stampa, 6/10/2011

Dịch từ bản tiếng Anh: “No desire to die Chinese”, Presseurop, 13/10/2011

Bản tiếng Việt: PVLH, Blog lên đông xuống đoài, http://phamvuluaha.wordpress.com/2011/10/13/no-desire-to-die-chinese

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *