Hồi nhỏ, gần trường tiểu học có một ngôi chùa mình hay ghé vô. Vô để nghe các thầy kể chuyện đời chuyện đạo; chuyện các thầy kể hay gấp vạn lần mấy bài học đạo đức ở trường. Nhưng khoái nhất vẫn là thả mình trên hàng hiên mát rượi của tòa nhà bát giác. Không gian yên tịnh tha hồ mà suy nghĩ; mà đúng ra chủ yếu học bài, vì ta có được dạy (hay cho phép) tư duy độc lập đâu. Nhờ quen các thầy mà ta thường được ưu tiêu vớt bèo ở hồ bên hông chùa để nhanh chóng vượt chỉ tiêu “Đội viên làm kế hoạch nhỏ”. (Kể ra mái trường XHCN cũng dạy được nhiều kỹ năng, như diệt chuột [chỉ tiêu mỗi học kỳ phải nộp năm cái đuôi], vớt bèo, và … ngoại giao.)
Lớn lên một chút, lang thang khắp Đà Nẵng thấy có nhiều chỗ khá hay để ngồi (đứng, nằm … tùy chọn) suy gẫm. Ví như Bảo tàng Chăm (dân địa phương hay gọi là Viện Cổ Chàm) sát bờ sông Hàn, chỗ giao nhau của 2 con đường song song Bạch Đằng & Trần Phú thời thành phố chưa mở rộng. Bờ biển dọc từ Sơn Trà tới Ngũ Hành Sơn có biết bao nhiêu bãi nếu thích đông vui thì đi cả đám đá banh rồi nhảy ùm xuống biển tắm, nếu thích an tĩnh thì một mình (hai mình cũng được) kiếm gốc cây tránh nắng. Giờ chẳng biết có còn được như vậy vì đã mọc lên lắm resort.
Sáng nay vô FB thấy tạp chí The Economist có đường dẫn tới chuyên mục cho bạn đọc năm châu giới thiệu những chỗ tâm đắc nhất để tới đó mà suy gẫm ( http://thinkingspace.economist.com/). Chưa thấy có tấm hình nào giới thiệu chỗ nào ở Việt Nam. Mong sao có bạn nào nhanh nhanh đóng góp chớ không dân ta lại mang tiếng không biết tư duy, hay không … có chỗ để tư duy.
[slideshow]
Chú Hạ cũng là người Đà Nẵng sao 🙂
Đúng rồi.